Thật sự, ở Việt Nam, chưa tồn tại một thị trường âm nhạc cụ thể cho ca khúc. Mọi giao dịch vẫn diễn ra một cách tự phát, chủ yếu dựa vào sự thỏa thuận giữa các ca sĩ và nhạc sĩ. Điều này có nghĩa là họ tự tìm nhau, thỏa thuận về giá cả, và giao dịch theo tính tự do. Hầu hết các giao dịch đều là giao dịch dân sự, vì vậy khi có xung đột xảy ra, cả hai bên đều phải tự giải quyết.
Có một thời gian, đã có những nỗ lực để tạo ra một "chợ nhạc" chuyên nghiệp với hội đồng thẩm định và định giá ca khúc. Tuy nhiên, dự án này sau đó không thể duy trì lâu dài do nhiều lý do. Cuối cùng, thị trường ca khúc trở lại với kiểu tự do, mỗi người làm theo cách của họ.
Việc định giá cho một ca khúc phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau. Một từ khóa quan trọng mà các ca sĩ mới ra mắt đang tìm kiếm là "bài hit." Bài hit là những ca khúc có khả năng thu hút một lượng lớn khán giả và thường biểu diễn bởi một ca sĩ nổi tiếng. Một bài hit có thể thay đổi đẳng cấp và danh tiếng của một ca sĩ một cách nhanh chóng.
Để tìm bài hát phù hợp, ca sĩ thường phải tìm đến nhạc sĩ. Họ có thể tìm những nhạc sĩ nổi tiếng hoặc những người có tài năng đặc biệt. Quá trình này thường bắt đầu bằng việc thảo luận về ý tưởng, phong cách, và các yếu tố khác của bài hát. Giá trị tác phẩm có thể được thỏa thuận trước hoặc sau khi bài hát được tạo ra, tùy thuộc vào sự đồng thuận của cả hai bên.
Giá của một ca khúc có thể biến đổi đáng kể. Nhạc sĩ nổi tiếng có thể đề xuất giá từ 70 đến 80 triệu đồng cho một ca khúc. Tuy nhiên, mức giá này có thể cao hơn nếu bài hát được xem là tiềm năng để trở thành một bản hit. Việc trả giá cho một ca khúc cũng phụ thuộc vào mức độ phù hợp với ca sĩ và kế hoạch sản xuất.
Một số người cho rằng việc định giá ca khúc theo kiểu tự do có thể làm giảm giá trị của nghệ thuật âm nhạc. Tuy nhiên, quy luật của thị trường thường sẽ tự động điều chỉnh. Cả ca sĩ và nhạc sĩ đều phải đánh giá giá trị của mình và đảm bảo rằng giao dịch là công bằng cho cả hai bên.
Để đạt được mục tiêu này, cần sự hỗ trợ và quản lý từ các cơ quan và ngành liên quan đến văn hóa và nghệ thuật. Điều này bao gồm việc xác định các quy định và hành lang pháp lý để bảo vệ quyền lợi của người sáng tạo và tránh xung đột không cần thiết.